Chương 6
Hai tháng trôi qua từ ngày Thiên Ân trở về từ Hạ Lào. Hắn bình an trở lại với công việc của một tên tài xế. Sáng hôm đó. Lương Thành cho người gọi Thiên Ân đến găp ở ngôi biệt thự riêng ở đường Duy Tân. Đi qua 6 phòng, từ phòng khách đến phòng ăn, rồi lên lầu, mới tới phòng ngủ của Lương Thành. Chiếc giường thật to lớn làm cả con người của Lương Thành trở nên nhỏ bé, ốm yếu. Lương Thành nằm trên giường, cố gắng lắm mới ngồi gượng dậy. Gương mặt ông ta giờ sao teo tép, chân tay run rẩy. Thiên Ân ngạc nhiên khủng khiếp, không thể tưởng tượng sự khác biệt của con người trong vòng hai tháng.
Lương Thành ra dấu cho Thiên Ân ngồi xuống cạnh giường, dưới chân mình. Trong chậm chạp, Lương Thành cất tiếng. Giọng nói cũng mệt mỏi, không chút gì oai hùng như hai tháng trước.
"Thiên Ân, mày đã có hơn hai tháng để suy nghĩ lại về tham vọng của mày. Mày vẫn giữ ý định là sẽ trở thành một tên mại bản giàu có?"
"Thưa chú, vâng."
Ông già gật gù. "Được rồi, định mệnh đã sắp sẵn. Tao muốn bỏ ra ít thì giờ để làm việc, bàn luận thêm với mày, nhưng như mày thấy, ông Trời có ý muốn khác. Tao vẫn nghĩ tao là một tên mua bán đại tài, nhưng tao vẫn không mua hay bán gì nổi với ông Thần Chết đang chầu chực ngoài cửa. Hắn vẫn không chịu giá..."
Cơn ho rũ rượi làm Lương Thành ngưng lại. Ông loay hoay tìm ống thuốc xịt, rồi lọ dầu. Thiên Ân cuống quít phụ giúp. Sau cơn ho dài, Lương Thành nhắm nghiền mắt im lặng một lúc lâu, rồi tiếp tục trong khó khăn, "Tao và mày không còn nhiều thì giờ. Hãy bắt đầu. Mày giúp tao đẩy cái tủ này qua một bên, ở trong là một cánh cửa nhỏ đi xuống dưới hầm căn phòng nầy. Mày đi xuống dưới, ngay bên tay trái, có một cái rương sắt cũ kỹ, mày khiêng lên đây."
Thiên Ân vâng lời, sau 10 phút, hắn khệ nệ bưng lên chiếc rương thật cũ. Lương Thành chỉ hắn xâu chìa khóa dưới bình hoa thủy tiên. Rồi hắn loay hoay mãi mới mở được chiếc rương. Bên trong là những cuốn tập bằng da, viết bằng chữ Hán. Hắn lấy ra, ngần ngừ đưa cho Lương Thành, mắt nhìn không hiểu.
Ông già chậm rãi kể. "Bốn mươi bảy năm về trước, tình cờ tao cứu tử được một ông lái buôn người Tàu ở Cao Bằng. Ông bị hai thằng đệ tử mưu hại, cướp hết của cải hàng hóa, rồi tính giết chủ để phi tang. Lúc đó, tao chỉ là thằng đốn củi, lao động tốt ngày ngày kiếm vài đồng xu đủ cơm cháo cho ông bà già. Ông tặng cho cha mẹ tao một món tiền lớn rồi nằng nặc đòi đem tao về Quảng Châu nuôi nấng như con đẻ. Từ đó, tao bắt đầu theo ông đi mua bán qua ngày.
Cho đến năm tao 30 tuổi, ông mới giao lại tao cái rương này. Trong rương, có 10 cuốn tập bằng da, mỗi cuốn ghi theo số thứ tự. Cuốn số 1 chỉ cách thức để học và xử dụng 9 cuốn còn lại. Tất cả ghi rõ 9 nguyên lý căn bản và bí quyết để trở thành một người mại bản thành công.
Ông bắt tao phải học thuộc lòng từng cuốn một, rồi lập đi lập lại lời kinh chỉ dạy, liên tiếp 30 ngày mỗi cuốn. Sau 9 tháng, 9 nguyên lý này trở thành một phần của đời tao, giúp tao suy nghĩ, hành động và phản ứng theo những bí quyết đã nhập tâm. Sau 9 tháng, những nguyên lý trở thành một thói quen từ tiềm thức.
“Một năm sau, ông giao lại cho tao cái rương, một phong thư dán kín và 50 đồng tiền vàng. Phong thư chỉ được đọc khi tao đến Hà Nội. Tao chào từ giã cả gia đình rồi trực chỉ phía Nam xuống Hà Nội. Lá thư dặn tao hãy dùng 50 đồng tiền vàng, cùng với 9 nguyên lý đã nhập tâm để bắt đầu một cuộc đời mới. Lá thư còn bắt tao phải tự hứa là sẽ đem một phần ba bất cứ số tiền nào kiếm được, trao tặng cho những người thua kém nghèo hèn. Còn cái rương và 9 tập kinh, tao phải giữ kín cho đến một ngày nào đó, một dấu hiệu siêu hình nào sẽ cho tao biết người mà tao sẽ giao lại."
Thiên Ân lắc đầu “Con vẫn không hiểu, thưa chú.”
“Để tao giải thích. Từ Hà Nội, tao bắt đầu mua bán và áp dụng đúng 9 nguyên lý đã học. Tao thành công ngoài sự dự đoán của cả chính tao và tạo nên một tài sản khổng lồ như mày đã thấy, dầu rằng tao đã cho hết một phần ba lợi tức như đã hứa hẹn. Trong khi đó, tao cố gắng tìm một dấu hiệu để giao lại chiếc rương này. Trước ngày mày về đây, tao mơ thấy một giấc mộng khá lạ kỳ. Tao có mơ, nhưng chưa bao giờ nhớ là mình đã mơ những gì; mà lần đó, tao không sao quên được, dù chỉ một chi tiết nhỏ.”
Rồi Lương Thành kể lại giấc mơ về chiếc rương, về những người Thượng, về Thiên Ân.
“Khi mày kể lại chuyện đã xảy ra cho mày ở Hạ Lào, tao thấy toàn thân lạnh buốt. Tao biết là dấu hiệu đã hiện ra, và mày là người tao sẽ giao lại chiếc rương này. Cũng lạ là khi tao biết là đã tìm được người thừa kế, sinh lực của tao tự nhiên xuống hẳn. Tao cảm thấy như đã hoàn tất được một việc vĩ đại và sẵn sàng rời khỏi thế giới này trong thanh bình.”
Giọng Lương Thành yếu hẳn. Ông nhắp một chút nước sâm, nhắm nghiền mắt để tịnh dưỡng, rồi tiếp tục.
“Mày nghe kỹ đây vì có lẽ tao không còn sức để lập lại những lời sau đây. “Thiên Ân cúi sát đầu vào người chú nuôi, mở rộng mắt cũng như tâm trí, để thu nhận hoàn toàn. Ông già thều thào, “Tao trao lại cho mày chiếc rương này cùng 10 tập kinh quý báu. Tuy nhiên, tao có vài điều kiện cho mày. Mày phải hứa là sẽ thực thi nghiêm chỉnh. Cùng với chiếc rương, trên bàn kia, tao đã để sẵn một phong bì có đựng 200 quan tiền Pháp. Đây là số tiền nhỏ, đủ cho mày bắt đầu sự nghiệp buôn bán. Tao có thể cho mày nhiều hơn, một số tiền thực lớn, nhưng làm như vậy sẽ chỉ làm hư hỏng mày. Mày phải trở thành một người mại bản giàu có và thành công do nơi cố gắng của mày, không phải do nơi đâu khác. Đó cũng là mục tiêu của đời mày mà mày đã nói với tao hôm ở Nha Trang.
“Sáng mai, mày xuống cơ sở Phước Thành gặp thằng Bẩy Trạch. Nó sẽ sắp xếp để mày có một chân làm việc ở chiếc tàu sẽ đi Pháp tuần tới. Khi tàu tới Marseille, mày hãy lên bờ, ở lại rồi tìm cách làm ăn ở Pháp. Mày phải rời khỏi đây, vì tao tin là mày sẽ thành công lớn. Cá lớn phải sống ở biển cả sông hồ, không thể ở một suối rạch ao tù. Đi ra với thế giới học cái khôn cái giỏi của thiên hạ. Từ Pháp mày sẽ có cơ hội làm ăn với Âu châu rồi Mỹ châu. Bây giờ hãy bắt đầu ở Marseille.
“Khi tới Pháp, phải kiếm chỗ ăn ở tạm. Khi ấm chỗ rồi, hãy lấy ra tờ kinh số 1. Tao đã dịch ra sẵn tiếng Việt cho mày. Mày sẽ đọc đi đọc lại, nghiền ngẫm tới lui, cho đến khi thuộc lòng từng dòng chữ. Dù thuộc lòng rồi, mày cũng phải lập đi lập lại mỗi ngày, liên tục trong 30 ngày. Chỉ khi mày thấu đáo được mọi ý nghĩa, và chỉ sau 30 ngày, mày mới bắt đầu tờ kinh số 2. Vừa học vừa ứng dụng vào công việc làm ăn mỗi ngày, mày sẽ thấy thương vụ gia tăng theo cấp số nhân. Điều kiện thứ nhất của tao là mày phải thề là mày sẽ nghiêm chỉnh thực thi hoàn toàn theo huấn lệnh của tờ kinh số 1. Mày có chịu thề không?
“Dạ, thưa chú, con xin thề.”
“Tốt. Khi mày áp dụng hết 9 nguyên lý trong 9 tờ kinh một cách đứng đắn toàn chỉnh, mày sẽ trở thành một tên mại bản giàu có và thành công hơn là mày mơ ước. Điều kiện thứ hai của tao là mày phải thề là mày sẽ luôn luôn đem một phần ba lợi tức và của cải kiếm được trao tặng lại cho những người kém may mắn hơn mày. Dù bất cứ trạng huống nào, mày sẽ không bội ước lời hứa này.
Mày có chịu thề không?”
“Dạ, thưa chú, con xin thề.”
“Và điều kiện sau cùng là mày phải giữ kín không chia sẻ với ai tờ kinh hay những nguyên lý chứa đựng trong đó. Bất cứ ai. Cho đến một ngày nào đó, một dấu hiệu siêu hình sẽ cho mày biết là sẽ phải trao lại chiếc rương cho người đó. Từ trong tim mày, mày sẽ biết, dù người đó không biết gì về cái rương. Ngoài ra, khi mày giao lại cho người thứ ba này, người này sẽ không cần phải giữ kín như tao và mày nữa. Lá thư của cha nuôi tao có nói rõ là người thứ ba sẽ toàn quyền chia sẻ nguyên lý này với thiên hạ. Mày có chịu thề là sẽ tuân theo lời dặn này không?”
“Dạ thưa chú, con xin thề.”
Lương Thành thở dài nhẹ nhõm, như một gánh nặng ngàn cân vừa được lấy khỏi đôi vai gầy yếu. Ông cười nhẹ, run run vuốt má Thiên Ân, rồi cầm chặt tay hắn.
“Lấy chiếc rương này, cái phong bì trên kia rồi sửa soạn rời Việt Nam.. Tao sẽ không bao giờ còn gặp mày nữa, tao nghĩ vậy. Tao cầu chúc mày mọi sự may mắn và nhớ là lúc nào, tao cũng trông đợi sự thành công của mày với tất cả thương yêu. Đừng suy nghĩ thêm vụ con gái ông Thái Hưng. Sau vài năm thành công, mày sẽ vinh quang trở về sum họp, và nếu tao không còn sống, cho tao gởi lời chúc trước, tất cả hạnh phúc cho hai đứa mày.”
Giòng nước mắt tuôn tràn khắp mặt Thiên Ân. Hắn thổn thức cúi hôn đôi tay gầy của Lương Thành. “Con cám ơn chú. Con không bao giờ quên ơn chú. Con sẽ về thăm lại chú.” Nhưng cả Thiên Ân lẫn Lương Thành đều có cảm giác đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Thiên Ân khiêng chiếc rương nhỏ, từ từ ra cửa. Giọng đầy cảm xúc, hắn ngừng trước khi quay gót.
“Con còn nhớ lần trước khi con đi Hạ Lào chú có dặn con một câu: “Thất bại sẽ phải lùi bước nếu ý chí thành công của ta đủ mạnh.” “Con sẽ không bao giờ quên lời dặn đó.”
Lương Thành mỉm cười gật đầu. Ông giơ tay chào giả biệt. Lại một lần lên đường.